Hải Phòng cuối thu dịu dàng lắm. Sớm mai trời còn se se, sương nhẹ nhẹ, đường phố cũng dịu dàng như tiết trời chuẩn bị giao mùa. Đi trong không gian ấy, bồng bềnh qua những ngõ nhỏ, len lỏi trong những chợ cóc, những khuôn mặt người thật hiền, thật gần gũi, thân thương.
Hải Phòng mộc mạc lắm. Tiếng nói, tiếng cười rộn ràng từ sớm mai. Những tốp năm, tốp bảy bà nội trợ gặp nhau hằng ngày mà chưa bao giờ hết chuyện. Trong câu chuyện có khi chen vào câu bỗ bã, câu còn ngọng líu ngọng lô, rồi chuyện trên giời, dưới biển, chuyện hàng xóm láng giềng, chuyện tận châu Phi, châu Âu… Lặng mà nghe, trong sớm mai, ồn ào mà sao lại thật bình yên. Bởi Hải Phòng là thế đấy. Mộc mạc lắm, thân thương lắm. Những người lao động hiền lành bươn bả chợ búa nước nôi. Nhưng chính những người lao động cần cù ấy tạo nên một phần của Hải Phòng. Nét đẹp của Hải Phòng là nét đẹp của người lao động, là vẻ đẹp từ chính những cần cù, chịu thương chịu khó, những bộc tuệch, bộc toạc mà đôi lúc có người không hiểu lại bảo là thô. Thì thô! Nhưng thô thật! Thô đáng yêu! Thô như ngọc thô càng gắn bó càng thấy yêu thương, càng mài giũa càng sáng long lanh giữa cuộc sống bộn bề vất vả.
Cho nên nhiều người đến Hải Phòng rồi không muốn đi đâu nữa. Bao chàng trai chọn vợ Hải Phòng, chọn an cư tại Hải Phòng. Bao nhà đầu tư, bao cô gái cũng vì yêu Hải Phòng, yêu những chàng trai đất Cảng mà về với Hải Phòng để làm dâu, làm vợ. Đất lành chim đậu, Hải Phòng giang rộng vòng tay đón muôn vàn tình thương mến mà không tính toán, so đo. Yêu Hải Phòng là yêu cái cần cù, mộc mạc, cái chân thật, chân phương. Có người còn bén hơi cái sự thô thật của người Hải Phòng nữa. Nên cứ thích đi chợ cóc, đi chợ đông người. Có khi còn thích xen vào đám đông đang lời qua tiếng lại để nghe cho rổn rảng kiểu nói riêng của Hải Phòng. Là cứ nói hết ra, thô đấy, nhưng thật. Nói xong rồi thôi. Nói xong rồi xuề xòa lại tay bắt, mặt cười, lần sau đừng thế nhé.
Hải Phòng vẫn thế, nhưng mỗi ngày mới lên, thành phố hiện đại hơn, lòng người càng cởi mở và xông xênh hơn. Những viên ngọc thô trong cuộc sống được gọt mài, những câu nói tuềnh toàng cũng trở nên gọn gàng, xinh xắn. Như sự niềm nở trên môi cô gái, lời chân tình chào khách du lịch của chàng trai. Để sáng mai ra, dạo qua làng hoa chợ Lũng, qua những con phố, con đường, qua những chợ cóc thân thương, thấy nụ cười thay lời chào của những người phụ nữ bán buôn, những gương mặt thân thiện dù chưa biết ai là ai cả. Bởi cứ ở Hải Phòng là trở thành thân thiết, trở thành người nhà và chẳng thể rời xa./.
